pacman, rainbows, and roller s
DMCA.com Protection Status

Anh là người em đã đi tìm

Cái giá lạnh chơi vơi của mùa đông xứ người rơi ngoài khung cửa.
Đông Hà Nội, không giống rất nhiều mùa đông mà cuộc đời tôi đã đi qua, không có sương giá phủ kín sườn đồi, không có trưa nắng gắt gao, không có tuyết nhiệt đới xót lòng người con miền núi. Đông Hà Nội là những sợi nắng nhạt nhòa ken trong hơi lạnh, là từng bước chân đơn côi giữa đường phố đông người.
Tôi tìm thấy anh, vào một ngày Đông như thế.
Anh- mối tình đầu của tôi.
Đó là một ngày cuối tháng 11. Mùa đông đang lặng lẽ giăng trong từng hơi thở, gieo trên từng nét môi cười.
Tôi thích đến trường sớm, chầm chậm thả bước trên con đường nhỏ hẹp từ hầm B1 tới cầu thang Hóa Sinh, cảm nhận bầu không khí thanh tân dịu mát, cảm thận sự thân quen dần dần ngấm sâu vào da thịt.
Tôi ngồi xuống, dựa lưng vào cây cột vững chắc, thả hồn vào những suy nghĩ mông lung. Tôi thậm chí không nhận ra, từ khi nào những tia nắng mùa đông nhàn nhạt đã vương bên khung trời, và từ khi nào, cách tôi chỉ vài bước chân, có một người con trai cũng đang ngồi, lặng yên như thế.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu, áo blouse khoác ngoài, đang chăm chú đọc tài liệu thực tập. Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh rời mắt khỏi trang giấy, ngước lên nheo mắt, giống như muốn xác định mình có quen người trước mặt hay không. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, sôi nổi tuyên cáo sự tồn tại của nó. Tôi chợt cảm thấy, anh chính là hoàng tử mà tôi đã đi tìm.
Đôi mắt anh không sắc sảo, không bình thản, mà trong suốt và linh động, nhìn qua lớp kính cũng có thể thấy rõ hàng mi dài.
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là như vậy.
Từ ngày đó, sáng nào tôi cũng đến trường sớm, ngây ngốc ngồi ở cầu thang Hóa Sinh, như chờ đợi điều gì, nhưng, lại không chờ đợi được điều gì.
Lần thứ hai gặp nhau là một chiều mưa.
Hà Nội mưa nắng thất thường, nắng nhạt nhòa, mưa chơi vơi. Hạt mưa vướng vất giựa bầu trời, nghiêng nghiêng rơi, nghiêng nghiêng thấm ướt nụ cười.
Lúc tôi đi học, trời trong nắng nhạt. Lúc tôi về, trời đã đổ mưa. Qua màn mưa dày đặc, tôi nhác thấy có một bóng người đặc biệt quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Tôi bất giác bật cười, lắc đầu rồi rảo bước nhanh hơn.
Những sợi mưa đan vào nhau càng ngày càng chằng chịt, chiếc ô dường như không đủ che chắn. Đúng lúc đó, có một người chạy đến bên cạnh tôi, cười và nói:
-Bạn à, cho mình đi nhờ ra ngoài kia được không? Trời mưa quá!
Tôi cũng cười, nhẹ đáp:
-Vâng.
Người đi cạnh tôi rất cao, mặc bộ đồng phục bóng rổ ướt nhẹp, khoác một chiếc balô to đùng màu xanh đậm, đôi mắt sáng ngời sau cặp kính cận trắng. Tôi buột miệng nhắc:
-Anh mặc như vậy không thấy lạnh ạ?
Người đó đưa tay cầm lấy cán ô từ tay tôi, giơ lên che cho cả hai và cười, nụ cười rất lạ, giống như một đứa trẻ đắc ý vì phát minh trẻ con nào đó:
-Áo khoác ở trong cặp, nhưng mà không mặc được, nếu mặc thì ướt mất.

Người đó, mặc áo số 7, lưng áo in hai chữ: Hoàng Vũ.
Người đó, là anh.
Mãi về sau, khi tôi nhắc lại chuyện này, anh đã nói:
-Nếu trời mưa, quần áo trên người đang khô, tất cả mọi người sẽ lựa chọn khoác thêm áo khoác. Nhưng quần áo đã ướt thì chắc chắn không nên mặc thêm áo khoác, sẽ khó chịu lắm.
Ngừng một chút, đôi mắt anh chợt sáng rỡ, khóe môi cong lên vẽ  một nụ cười lạ lùng:
-Em có biết tại sao người ta lại cởi hết quần áo khi tắm chứ không mặc thêm áo khoác rồi mới tắm không?

Ai đó đã nói: để yêu một người chỉ cần 30 giây, thời gian còn lại dùng để nhận ra tình yêu ấy.
Ai đó cũng đã nói: tuổi thanh xuân giống như hoa nở, tình cảm nam-nữ có thể là tình bạn, có thể là tình yêu, cũng có thể “sâu sắc hơn tình bạn và nhẹ nhàng hơn tình yêu”.
Tôi không biết khi đó tôi đã yêu anh hay chưa, tôi chỉ biết, vào những tháng năm thanh xuân tươi đẹp ấy, trái tim tôi, lần đầu tiên rung động.
Anh đi học trước tuổi, hơn tôi một tuổi nhưng khi tôi học y1 anh đã y3. Có lẽ vì vậy nên nhiều khi anh giống như một đàn anh “chưa kịp lớn”. Anh để phòng mình bừa bộn hết sức, chỉ có áo blouse là luôn giặt sạch, treo phẳng phiu trong tủ áo.  Anh thích bóng rổ, thích hoạt hình, avatar facebook của anh luôn là nhân vật hoạt hình cười thật tươi nhưng lấm lem bùn đất, hình nền điện thoại của anh luôn là bức ảnh chụp chung của cả đội bóng rổ khi vô địch VUG. Tuy rằng, trong bức ảnh đó không có anh.
Phải rồi, bức ảnh đó không có anh. Đó là một mùa bóng cam lịch sử, là lần đầu tiên ngôi vô địch VUG xướng tên HMU sau nhiều năm lỗi hẹn. Anh đã “theo” giải đấu từ khi khởi động, nhưng khi cả đội đang sục sôi trong khát khao chiến thắng, cũng như khi cả khán đài vỡ òa trong niềm hạnh phúc thì anh, trong phòng thi, đang căng thẳng chạy đua với thời gian.
Kỷ niệm một tháng yêu nhau, anh tặng tôi một chiếc bánh kem rất đẹp.
Kỷ niệm Valentine, anh vẫn tặng bánh kem, y hệt chiếc bánh lần trước. Tôi cười, trong lòng có cảm giác ngọt ngào, thì ra… anh còn nhớ rõ từng chi tiết của chiếc bánh đó.
Rồi 8-3, 2 tháng yêu nhau,… nửa năm yêu nhau, anh vẫn tặng chiếc bánh kem giống y như thế.
Tôi nắm chặt tay anh, khẽ hỏi:
-Tại sao anh lại chỉ tặng em một loại bánh này?
Anh gãi gãi đầu:
-Tại vì anh chỉ làm được loại này.
Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, đưa mắt khuyến khích anh nói tiếp.
-Cốt bánh được mua ở cửa hàng.
Vẫn chưa hết, anh bổ sung thêm:
-Anh đã thực hành trước nhiều lần rồi, người yêu cũ của anh bảo là rất đẹp.
Tôi không biết nói gì hơn. Nếu được, tôi muốn giơ tay xoa đầu anh và bảo: “Anh… cẫn còn quá ngây thơ”.
Ngày chưa yêu nhau:
Một hôm anh up một bức ảnh bữa tối lên facebook, kèm chú thích: “bữa tối của đầu bếp Hoàng Vũ”.
Trong ảnh là ba món ăn nhìn rất ngon miệng.
Tôi comment: “anh đảm đang quá!”
Anh tự hào: “nói về nấu ăn thì không ai hơn được anh, em không biết nấu thì anh có thể dạy miễn phí”
Tôi cười khẽ: “vậy khi nào có cơ hội nhất định phải lĩnh giáo khả năng của anh”.
Và cuối cùng tôi cũng có cơ hội.
Cơ hội số 1: anh nấu ba món. Kết luận: ngon.
Cơ hội số 2: anh vẫn nấu ba món. Kết luận: anh thích.
Cơ hội số 3: anh vẫn nấu ba món. Kết luận: món sở trường.
… Cơ hội số n: anh vẫn chỉ nấu ba món đó. Kết luận: anh chỉ biết nấu ba món.
Ngày đã yêu nhau:
Hội trường, anh nhảy lên sân khấu giành mic, đòi hát tặng tôi một bài.
Là một bản tình ca.
Anh hát rất hay, giọng nam trầm cuốn hút, không cần beat vẫn không hề chệch nhịp. Nhưng…1 phút… 2 phút… 5 phút… 10 phút… trôi qua, anh cứ hát mãi mà không hết bài. Hay nói đúng hơn, anh hát một đoạn quanh quẩn hết gần 15 phút.
Anh gãi đầu, trả mic, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mấy chục người đồng thanh hét to tên anh: Hoàng Vũ… Hoàng Vũ…
Một người bạn của anh thản nhiên nhận xét:
-Không tệ! Có tiến bộ! Lần này hát chưa được 15 phút đã xong rồi.
Còn tôi, thực sự đã hiểu tại sao anh hát không cần beat.

Đến tận bây giờ, mỗi dịp kỷ niệm gì đó anh vẫn tặng tôi chiếc bánh kem giống như chiếc bánh đầu tiên anh tặng, nhưng tôi vẫn luôn ăn rất vui vẻ. Không phải vì đó là món quà đắt tiền, cũng không phải vì anh đã đem người yêu cũ ra thử nghiệm, mà vì sự rạng rỡ, tươi sáng không thể che giấu vụt lóe lên trong đôi  mắt anh khi thấy tôi xúc từng miếng bánh ăn ngon lành.
Đến giờ anh vẫn chỉ biết nấu ba món ăn đó, nhưng tôi, cũng rất vui vẻ, biến nó thành món ăn yêu thích của mình, cũng không cần anh học nấu thêm món khác. Chỉ vì, tuy đã làm đi làm lại hàng trăm, hàng nghìn lần, nhưng mỗi khi nấu cho tôi, anh lại tốn cả ngày chuẩn bị, nấu cẩn thận như lần đầu vào bếp.
Đến giờ anh vẫn không thuộc được trọn vẹn lời của bài hát nào cả, anh vẫn để avatar facebook là nhân vật hoạt hình, anh vẫn cài hình nền điện thoại là ảnh của đội bóng rổ.
Anh, không hoàn hảo. Nhưng, tôi vẫn yêu anh.
Anh không hề giống chàng hoàng tử mà người ta vẫn kể, anh bình thường, ngốc nghếch hơn nhiều lắm. Nhưng tôi vẫn yêu anh, và tôi biết, anh cũng yêu tôi, bằng cả trái tim mình.
Tôi yêu anh.
Chỉ vì, anh là người mà em đã đi tìm.


quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|1961
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9